Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 8
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 8, Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 8
Nhẹ nhàng mở cổng để không gây ra tiếng động cô rón rén dắt xe dựng vào góc tường rồi nhón chân thật khẽ để không phát ra tiếng động. Bước vào nhà, nhìn một old man đang ngồi đọc báo rất chăm chú cô thầm mừng rằng mình thoát nạn, cô nhón chân nhưng rảo bước vội định lên phòng thì:
-Mấy giờ rồi? _ old man hỏi.
Cô giật nảy người bởi tiếng hỏi đó suýt nữa thì té cầu thang, cô sợ sệt quay lại từng bước xuống chỗ old man đang ngồi rồi cũng ngồi xuống ghế đối diện. Old man vẫn đang đọc báo không thèm nhìn cô.
-Dạ… dạ… 6h 18’ 30” thưa nội!
-Vậy sao giờ này mới mò về? Đi đâu? Làm gì? _ nội giờ mới bỏ tờ báo xuống tháo kính ra, quát.
-Dạ, tại con đi sửa xe. _ cô run rẩy trả lời.
-Xe bị gì mà sửa? sáng đi có sao đâu. _ nội lại quát.
-Tại cái tên khốn đó chứ con… _ cô đang nói thì nhận được ánh mắt đỏ ngàu của nội, nhận ra mình đã quá lố cô che miệng lại.
-Nói tiếp đi. _nội ra lệnh.
-Dạ, thưa nội tại có người phá xe con nên nó mới hư ạ. _cô nói, thấy nội có vẻ không tin cô vạch tóc dơ trên trán ra cho old man xem. –Đây, nội nhìn nè không những xe mà con cũng cần sửa luôn nà.
Thấy trán cô bị rách một chút với vết thâm tím xung quanh nội hoảng hốt.
-Con có sao không? Để nội xem nào. _ nội chạy qua chỗ cô ngồi xem vết thương quên luôn cả việc tra khảo của mình.
Thấy nội hơi quá nhưng cô cũng kệ vì nội đang quên đi tội của cô là về muộn, cái tội nặng nhất trong bộ luật nội đưa ra dành cho cô.
-Dạ con không sao đâu nội, lát con lăn trứng là hết ak mà. _ cô nói để trấn an nội rồi gỡ tay nội xuống.
-Đứa nào giám đụng tới con nói nội nghe để nội tính sổ cho.
-Dạ không cần nội tính đâu nội, để đó con tự lo được. _ cô nói rồi đưa tay nắm lại từng ngón.
-Thôi thôi lên phòng tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. _ nội nói rồi đẩy cô lên phòng.
Cô nghe lời vội vàng xách cặp lên phòng. Đóng cửa phòng lại cô thở phào nhẹ nhõm.
-Phù… hên mà thoát được. _ nói xong cô vội đi lấy quần áo tắm rửa.
Dưới nhà, nội đang cặm cụi làm “nam công gia chánh”.
(NỘI- gọi là nội nhưng ông không có máu mủ gì với cô cả. Đúng hơn thì ông là ân nhân cứu mạng cô và nuôi cô từ nhỏ tới giờ, ông chưa lấy vợ nên nhà chỉ có hai ông cháu. Ông là một người rất nghiêm khắc nhưng cũng không kém phần vui tính, hài hước. Với ông cô là tất cả, ông sẽ không tha thứ cho ai nếu như động tới “con vịt giời bé nhỏ” ấy của ông)
Nội đã dọn xong ngồi bới cơm đợi cô xuống, cô tắm xong liền xuống nhà ngồi vào bàn cầm đũa hít một hơi thật mạnh.
-Trời ơi! Sao con giám ăn đây nội?
-Chỉ được cái nịnh hót là không ai bằng, ăn đi đại cô nương.
-Ok man, con đói quá.
Cô không chần chừ gì nữa gắp luôn cho mình một đùi gà quay vào bát mình ăn với vẻ ngon lành. Còn nội thì nhìn cô ăn thôi cũng no vì vui rồi.
-Nội, sao nội ngồi im vậy? Nội phải ăn nhiều vào lấy sức khỏe để ngày nào con cũng có cơm ăn chứ. _ cô vừa nói vừa gắp cho nội cái đùi gà còn lại.
-Nội chỉ có sức khỏe khi nấu cho cô ăn thôi hả? _ nội ra vẻ giậm dỗi.
-Dạ vâng! _ cô trả lời luôn, nhưng khi trả lời xong cô liền hối hận. –A không, nội khỏe cho dù có nấu hay không mà! Nội là nhất!
-NhẤT khi có đồ cho cô ăn thôi. _ nội vẫn làm bộ giận.
Cô vội bỏ bát đũa xuống chạy lại ôm cổ nội.
-Con nói thật mà nội, nội biết con không có ý đó mà. _ cô nũng nịu.
-Nội sợ con luôn rồi đó, thôi về chỗ ăn cơm đi rồi lên học bài.
Cô bỏ tay ra khỏi cổ nội về chỗ ngồi xuống rồi nói.
-Mai là chủ nhật nên tối con không học bài.
-Vậy chứ con làm gì? Đừng nói với nội là con đi chơi đêm? _ nội đứng bật dậy quát cô.
-Vâng! Snội biết vậy? _ cô trả lời ngon lành.
-Nói, đi chơi với thằng nào? Á à mới tí tuổi đã đòi yêu đương hả? _ nội cầm đôi đũa trên tay tiến lại phía cô.
Cô vội vàng chạy sang phía bên kia.
-Dạ không, không.
-Còn chối hả? Còn đòi đi chơi đem nữa đấy.
Hai ông con rượt nhau xung quanh bàn ăn.
-Con nói thật mà, yêu đương thì không nhưng đi chơi thì có. Con phải đi chơi với nội chứ mai là ngày nghỉ mà!
Nội nghe vậy liền dừng lại.
-Chơi? Chơi ở đâu?
-Ngoài sân kìa nội! _ cô nói rồi chỉ tay ra ngoài sân.
-Chơi gì ngoài đó?
-Hề… hôm nay con muốn tỉ thí với nội, nhưng con muốn thay đổi sàn đấu cho thoải mái. Được hok nội?
-Chơi luôn, đằng nào cũng đang muốn đổi gió.
Hai người ăn cơm xong, cô thì dọn dẹp rửa chén còn nội thì lên phòng lấy bộ bàn cờ của mình xuống rồi chuẩn bị sẵn mọi thứ ra chiếc bàn dưới tán cây vú sữa ngoài sân đợi cô.
-Con tới rồi đây. _ cô ngồi xuống đối diện nội.
Hai người ngồi đánh cờ vây với nhau đến gần sáng mới chịu ngủ, cô thua nên bị nội nẻ vào tay không biết bao nhiêu lần mà nội cũng chả kém gì tuổi nội đã cao mà cô cũng không kiêng nể cứ nẻ nội tới bến. Càng đánh lại càng ham và kết quả là hai người đều mình đầy thương tích, nếu không bị “chấn thương” chắc hai ông con vẫn chưa chịu đi ngủ mất.
=.=.=
Cách nhà cô khoảng 10 căn bên kia đường, cậu gọi cửa:
-Ngoại, ngoại ơi ngoại!
Một người phụ nữ chắc là ngoại ra mở của cho cậu, hỏi:
-Sao nay con về muộn vậy?
-Dạ con đi sửa xe ngoại ạ. _ cậu trả lời.
-Xe con bị sao mà sửa? _ ngoại hỏi tiếp.
-Đáng lẽ không sao nếu không có ai phá. _ cậu trả lời, dắt xe vào mặt thể hiện sự tức giận.
-Ai mà lại đi phá xe con? Hay con phá gì người ta trước? _ ngoại đóng cổng rồi nói.
-Con mà thèm phá cô ta! Ngoại biết con là người “hiền lành” còn gì? _ cậu nói to như đang quát.
-Vậy là con gái hả con? _ ngoại mặt tươi rói lên.
Nhìn thái độ của ngoại cậu biết ngoại đang nghĩ gì.
-Ngoại! Ngoại còn nghĩ lung tung con ghét ngoại luôn. _ cậu quát to (giống đang dọa con nít wá, cả nhà có ai dùng cách này chưa? Hi)
-Thôi được rồi. _ ngoại trả lời.
Cậu dựng xe xuống rồi đi vào nhà.
-À… Bảo! _ ngoại gọi với lại.
-Sao ngoại? _ cậu trả lời.
-Sáng mai con có đi đâu không?
Cậu nheo mày suy nghĩ rồi trả lời:
-Dạ không, có chuyện gì hả ngoại? _ cậu nói.
-Vậy tốt quá, sáng mai con đi tập thể dục với ngoại nha? _ ngoại nói.
Cậu hơi suy nghĩ nhưng rồi cũng nhận lời để ngoại vui.
-Vâng, vậy nha ngoại.
-Ừm, vậy giờ chắc con mệt rồi mau đi tắm đi rồi xuống ăn cơm, ngoại chờ dàiiiiiiii cổ rồi đây.
-Dạaaaaaa tuân lệnh sư nương. _ nói xong cậu lên phòng.
(Cậu ở trọ có một mình mà nấu nướng cũng hơi ngại, thấy ngoại cũng có một mình nên cậu nhờ ngoại nấu luôn phần cơm cho mình rồi tính vào tiền nhà luôn.)
—–…—–
Sáng hôm sau.
Cô làm VSCN xong, chạy qua phòng nội đập cửa.
-Nội, nội đến giờ hành đạo rồi nội.
Nội vẫn ngủ say còn cô thì vẫn đang gào thét ngoài kia, cuối cùng thì nội cũng không chịu nổi cái volume quá lớn ấy. Nội gượng mở mắt nhưng vẫn không nhấc nổi người (thảm họa sau đêm qua). Cô bực mình dọa:
-Nội không ra đúng không? Con đếm đến 3 nội vẫn không ra thì con đạp cửa đó.
-1…
Im lặng
-2…
Im lặng
-3…
Vẫn im lặng
Rầm…
Không phải là tiếng cô đạp cửa, mà là cô vừa “trượt băng nghệ thuật”, cô nằm sõng xoài trên thềm (đúng lúc cô dơ chân đạp mạnh một cú nội mở cửa làm cô mất đà nên… oạch). Còn nội thì đang đưa tay lên miệng ngáp ngắn ngáp dài, quá quen với bộ dạng này của cô nên nội không chút phản ứng (nội thù rất dai đó, cú té này cũng là để trả thù cô về việc tối hôm qua). Cô đau đớn đứng dậy nhìn nội với ánh mắt căm thù.
-Nội…
-Ra đi để nội còn đi đánh răng… haiz… _nội ngáp tiếp một cái rồi vươn vai.
-Nội nhanh lên đó! 6h rồi. _ cô nói xong nguýt nội một cái muốn rách mắt rồi bỏ đi.
Còn lại nơi đây nội đang cười thầm xung xướng.
Xong xuôi hai ông cháu chạy bộ ra công viên, cô cố tình chạy nhanh để nội phải đuổi theo bở hơi tai _ nếu biết trước chuyện gì xảy ra chắc cô đã không háo hức đến vậy.
Tới cổng cô chạy vào trước còn nội thì đứng khởi động đi qua đi lại ngóng chờ ai đó (cái này thành tục lệ rồi).
Một lúc sau, một old lady đằng xa xa tiến đến, nội mừng đến nhảy cẫng lên nhưng… sao lại có thêm một người đi theo sau? Lại là một cậu con trai khỏe mạnh cao ráo nữa. Không lẽ bà ấy đổi khẩu vị rồi? Old lady mỗi lúc một gần nội hơn, nhưng mặt nội không còn vui sướng như lúc đầu nữa mà đang hằm hằm vẻ tức giận, nội quay lưng định bỏ vào thì có tiếng gọi:
-Ông Bảy… ông Bảy! _ old lady gọi và chạy nhanh về phía nội.
Nội nghe thấy nhưng vẫn cố tình rảo bước nhanh hơn.
-Ông Bảy, tôi về đó! _ old lady dừng lại, nói to tức giận.
Nội nghe thấy liền quay lại old lady tiến đến gần nội, cậu con trai cũng chạy lại. Khẽ chào nội rồi cậu quay sang old lady:
-Con đi nha ngoại! _ cậu nói xong nháy mắt nghịch ngợm với ngoại, chào lại nội lần nữa rồi chạy thẳng vào trong. Ngoại nhìn theo dáng cậu rồi mỉm cười, nội thì đang ngơ ngác không hiểu. Ở đâu ra đứa cháu ngoại vậy?
-Bà có cháu ngoại từ bao giờ vậy? _ nội thắc mắc.
-Xí… tôi tưởng ông đi luôn rồi. _ ngoại giận dỗi.
-Thôi mà, nói tôi nghe đi sốt ruột quá chừng.
Ngoại hơi đỏ mặt rồi chạy bộ vào trong công viên, thấy vậy nội đuổi theo.
(Ngoại- chủ một nhà trọ nhỏ, ngoại sống dựa vào tiền cho thuê nhà ít ỏi mỗi tháng. Ngoại rất thương người, hiền và vui tính đôi khi như trẻ con lúc lại thẹn thùng như gái 18. Chồng ngoại lên chốn thần tiên cách đây đã 20 năm, từ đó ngoại chỉ ở vậy đến tận bây giờ)
-Đó là khách mới trọ nhà tôi cậu ta cũng ngoan ngoãn lắm lại biết quan tâm người già nữa.
-Vậy sao lại gọi bà là ngoại?
-Tôi cũng chả biết nữa, lúc mới gặp tôi cậu ta đã gọi vậy rồi. Nghe cũng vui phết ông ạ. _ ngoại nói cười xung xướng.
-Bà thèm có cháu ngoại vậy sao? _ nội hỏi.
-Ừmm… thì… cũng chút chút. _ ngoại đỏ mặt (đó đó lại e với thẹn rồi).
-Vậy hok ấy… tôi với bà hợp tác kiếm đứa nhỏ bồng đi? _ nội nói nhỏ với ngoại.
Ngoại nhìn nội trân trân không chớp mắt, thấy tình hình căng thẳng nội đánh trống lảng.
-A… haha, hôm nay trời đẹp quá, hoa cũng đẹp luôn. Mà… bà cũng đẹp. hềhề _ nội nói nho nhỏ xong dông thẳng. Để ngoại phải rượt theo.
…
(Hi, sắp có kịch hay để xem rồi đây)
Cậu chạy bộ một vòng công viên rồi vội vàng ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ thở không ra hơi.
-Mệt… chết mất, ôi trời! Sao ngoại nói có thể chạy được ba vòng nhỉ? Hay ngoại đang “chém” (nổ) với mình vậy?
Cậu vừa nói xong thì nội cùng ngoại chạy tới.
-Ủa sao con không tập nữa? Chắc mệt rồi chứ gì? _ ngoại ghẹo cậu, chân vẫn đang trong tư thế chạy tại chỗ tay vung theo.
-Haiz… giới trẻ bây giờ tệ quá, thể lực còn tệ hơn người già chúng tôi. _ nội thêm vào.
Cậu ngượng quá không biết nói sao.
-A… không, con bị tuột dây dày nên… _cậu kiếm cớ rồi cúi xuống vờ cột lại dây dày.
-Ông nói gì vậy? Thế hệ trẻ bây giờ rất năng động, ông cứ nhìn bé Na nhà ông thì biết. _ ngoại bào chữa.
Vì có “con vịt giời” bé nhỏ ấy của ông nên ông cũng xuôi, lại còn do ngoại nói nữa thì lòng dạ nào nội cãi tay đôi.
-Ừm… cũng đúng.
-Ờ, mà sao nãy giờ tôi không thấy bé Na đâu vậy? _ngoại hỏi rồi ngó quanh tìm cô.
-À, nãy nó chạy vào tập trước rồi giờ chả thấy đâu nữa. _ nội trả lời. –Mà thôi mình chạy đi, kệ nó. Lát bà cũng gặp nó thôi mà.
-Ừ, vậy ngoại chạy trước nha. _ ngoại nói với cậu rồi chạy tiếp.
-Thôi tốt nhất là ngồi đây xem gai cụ chạy được bao lâu. Mà không, ta phải tìm chỗ ẩn binh đã. _ nói xong cậu chạy lại gốc cây bên trong rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì cậu bật nảy người đứng dậy như một cái lò xo, nguyên nhân là kia chính là cô. Cậu nhìn thấy cô đang đứng đằng kia đang khởi động chân tay.
-Con nhỏ này làm gì ở đây vậy? _ cậu hỏi không trung.
-Ở đây không tập thể dục thì để làm gì? _ một cậu bé có vẻ ngổ ngáo nói.
Cậu nhìn xuống đứa bé kia rồi cũng gật đầu công nhận câu trả lời.
-Đồ điên. _ cậu bé chửi rồi đút tay vào túi đi thẳng.
Cậu thì không hay biết gì vì não của cậu đang hoạt động với mục tiêu khác mà.
-Chạy thì chạy đi còn bày đặt khởi động, làm như giỏi lắm vậy. Để xem nhỏ này khỏe tới đâu. _ cậu đưa tay vuốt cằm.
Vừa lúc đó nội và ngoại chạy tới cạnh cô rồi dừng lại, nói to nhỏ gì đó.
Cậu thấy vậy đương nhiên là ngạc nhiên khôn tả rồi. Cậu đứng ngơ ra như trời trồng. * không lẽ trái đất này bé xíu vậy sao?*
Đúng lúc ấy ngoại nhìn thấy cậu liền đưa tay lên vẫy ý gọi cậu đến. Cậu thấy nhưng làm bộ không biết, giả vờ vi vu huýt sáo. Từ chỗ ngoại đến cậu cũng không xa, ngoại đành chạy sang chỗ cậu. Tới gần cậu ngoại quát.
-BẢO! _ tiếng gọi làm cậu giật mình, cậu không nghĩ ngoại lại chạy sang.
-Dạ…? _ cậu trả lời theo phản xạ.
-Dạ cái gì? Ngoại gọi sao không trả lời hả?
-Ủa, sao con không nghe. _ cậu giả nai.
Ngoại xua tay, thôi thôi không nói nhiều đi theo ngoại. Ngoại nói xong không cần câu trả lời của cậu, bà lôi tuột cậu đi không thương tiếc.
Cô đang đứng quay mặt sang hướng khác nên không để ý. Còn nội đang đứng đợi ngoại sẵn, thấy ngoại nội nói:
-Vậy là đủ người rồi, vào đội hình thôi.
Cô nghe nội nói liền quay lại, sững sờ không kém cậu lúc nãy là bao cô chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi đứng hình.
-Cậu…
Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 9
Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 8
Bạn có thể ấn Thích hoặc Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook để bạn bè của bạn có thể xem và cùng bình luận.Truyện Hay Nhất Khác