XtGem Forum catalog
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60 | Truyện Hay Nhất | Me Ola

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60 | Truyện Hay Nhất | Me Ola

MeOLa.Yn.Lt
Thế Giới Me Hài Ola
HomeMe OLa | Java | Android | Iphone/Ipad | Truyện | Me Hài Ola | SMS Kute | Hack Avatar
MeOLa Like ủng hộMeOLa.Yn.Lt
daikthuy.apphd.vn - Kho game ứng dụng miễn phí dành riêng cho HĐH Android
Bạn muốn tìm gì?

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60
- Thể loại: Truyện Hay Nhất
- Đăng lúc: 11:59 18/12/2013
- Lượt xem: 229

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60, Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60


Buổi tối, bầu trời đen ngòm, vắng bóng sao, thiếu ánh trăng, một người đầy tâm trạng…

Biệt thự Hoàng Gia…

“Cốc cốc” _ Gia Huy ghé ngang phòng cậu, thấy cửa đang mở, nhưng anh không vào mà vẫn đứng ngoài gõ cửa.

Nghe có tiếng gõ cửa cậu liền quay ra xem là ai…

-   Một ly không? _ Gia Huy hỏi, tay đút vào túi quần, đứng dựa vào cửa.

-   …

Cậu nhìn anh mà không trả lời. Gia Huy đành đi trước.

Anh xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy bia ra một chiếc khay lớn. Anh bê khay bia ra vườn sau, dừng lại trước một cây lớn, xù xì, già nua, nhưng vẫn rất tươi tốt, lá vẫn xanh dù cây không còn trẻ.

Gia Huy đặt khay bia xuống thảm cỏ dưới gốc cây rồi cũng ngồi xuống.

“Pặc xìiii…” _ anh bật lon bia đầu tiên, uống một hơi không nghỉ cho đến khi lon bia cạn. Bóp chặt vỏ lon khiến nó mất đi hình dạng nguyên vẹn rồi anh thả nó ra một góc, lấy một lon bia khác lên tay.

“Pặc xìiii…” _ một tiếng bật lon bia khác, nhưng không phải của Gia Huy.

Phải, là của cậu.

Cậu cũng làm một hơi cho cạn lon và làm như Gia Huy vừa làm với lon bia trước.

Hai anh em không nhìn, không nói với nhau câu nào, chỉ thay nhau “ực” rồi bóp lon bia…

Cuối cùng cũng đến lúc này, khay bia chỉ còn lại một lon duy nhất.

-   Để em đi lấy bia. _ câu nói hiếm hoi từ khi bắt đầu uống tới giờ của cậu.

-   … Thế đủ rồi. _ Gia Huy nói rồi thả vỏ lon mình vừa bóp ra góc.

-   ……

“Pặc xìiii”

Cậu bật lon bia cuối, đưa qua trước mặt Gia Huy.

Nhìn lon bia… nhìn cậu, anh nhận lấy lon bia và uống một ngụm rồi đưa lại cậu

Gia Huy gối tay lên đầu, nằm ngả lưng xuống thảm cỏ nhìn lên trời đêm.

-   Đã bao lâu ta mới lần nữa gặp lại cảm giác này nhỉ? _ Gia Huy hít thở sâu và nói.

Nhìn anh mình giây lát rồi cậu cũng làm theo, nằm xuống thảm cỏ mát lạnh.

-   Em vẫn là Gia Bảo, là em anh của ngày xưa, em không khác chút nào.

-   Anh muốn em khác?

-   … Ít nhất không nhu nhược chọn cách trốn chạy.

-   …

-   Thấy thế nào?

Cậu nhìn qua Gia Huy khi anh hỏi câu hỏi đó.

-   Cảm giác chạy trốn đó.

-   …

-   Có tốt hơn khi đối diện không?

-   …

Bực mình vì cậu vẫn phớt lờ lời mình nói, anh chống tay đứng phắt dậy.

-   Đến cả những câu hỏi của anh em còn trốn thì em có thể làm gì, đối diện với gì được hả Gia Bảo?

-   …

-   Haizzzzzz _ Gia Huy thở dài, lắc đầu. Anh đút tay vào túi quần, nhìn về phía thành phố…

-   Yuu em định sẽ thế nào? Còn Na Na nữa, con bé không nói nhưng không có nghĩa nó không dằn xé với những hành động lẫn thái độ của em đâu. Anh biết em đặt nặng vấn đề trách nhiệm, nhưng em biết rõ có nhiều cách để thực hiện trách nhiệm của em mà. Nhìn hành động gần đây của em với bé Na, anh nhìn ra được em đang định làm gì.

-   Mọi chuyện không đơn giản như anh đang nghĩ.

-   Vậy em đã làm gì vào ngày hôm qua? Em đang làm gì trong khi tất cả đang tiễn nội? Đến Yuu kia, con bé còn mập mờ nhận ra sự mất mát của gia đình. Còn em, em làm gì? Nghĩ gì khi không ở đó?

-   Em xin lỗi!

-   Em đã sai, lời xin lỗi cũng không làm tình hình khá khẩm hơn đâu. Điều anh mong bây giờ là chỉ cần em nhận thức ra được vị trí và lí trí của mình đang ở đâu. Hãy một lần suy nghĩ nghiêm túc đi! Anh biết em đã biết mình cần gì, đừng quá tính toán để rồi toán sẽ tính lại với em. Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi.

-   …

-   Hy vọng mọi chuyện không như anh đã nghĩ! Đừng để khi mất mới giật mình hối tiếc!

Gia Huy nói rồi trở lại phòng mình, để cậu có khoảng lặng suy nghĩ.

Cầm lon bia còn dở trên tay, cậu uống từng ngụm nhỏ một như đang nhấm nháp thứ tâm trạng nặng trịch của mình.

Đã là lần thứ mấy anh nói chuyện với cậu, lần nào anh cũng nhắc mập mờ đến bản thân mình. Anh nói “Ngôi nhà này có một người sống như thế là quá đủ rồi”, anh đang nhắc đến chính anh. Cũng đúng thôi, nếu khi xưa anh không tính toán, chi li đủ điều về trách nhiệm, về tình cảm, về lẽ đời đúng sai thì bây giờ anh đã không bất lực trong việc đối diện với bản thân mình mỗi đêm đến như vậy. Có phải vì vậy mà anh luôn vùi mình vào công việc không? Làm cũng là một cách để quên. Anh không bao giờ muốn cậu đi lại dấu chân của anh đã từng.

Không biết rằng, cậu có nhận ra được điều gì khi một mình suy nghĩ trong đêm hay không. Chỉ thấy lâu lâu lại đưa lên miệng ngụm bia đắng…

___o0o___

Bệnh viện…

“Cạch” _ cô khẽ mở cửa phòng Tuấn.

Ngồi xuống cạnh giường anh, cô lấy từ trong cặp mình ra một chiếc headphone, đeo cho Thiên Tuấn…

-   Anh à, bài nhạc này… chị Trâm Anh ngày nào cũng nghe nó anh ạ! Trước khi đi ngủ, trước khi bắt đầu một ngày mới, chị ấy đều nghe bài này. Chị ấy nói, trước khi đi ngủ chị gặp anh và sớm mai chị có thể lại gặp anh là nhờ bài hát này. Nó làm chị ấy có cảm giác an toàn, có anh bên cạnh… Anh đã hứa sẽ mãi làm cơm gà cho chị ấy và em, cũng đã hứa sẽ nếm chiếc bánh ngọt đầu tiên của em, anh thích ăn bánh ngọt nhất mà. Anh hãy mau tỉnh lại đi anh!



“Baby life was good to me but you just made it better

I love the way you stand by me through any kind of weather

I don’t wanna run away

Just wanna make your day

When you felt the world is on your shoulders

Don’t wanna make it worse

Just wanna make us work

Baby tell me I will do whatever

 

It feels like nobody ever knew me until you knew me

Feels like nobody ever loved me until you loved me

Feels like nobody ever touched me until you touched me

……… (Until you – Shayne Ward)

 

Từng lời bài hát, từng giai điệu nhẹ lướt bên tai Thiên Tuấn, gợi lại cho anh những ngày tháng không đẹp nhưng đầy ý nghĩa và không thể quên với anh.

*Na Na… Trâm Anh… nội… Quốc…* _ đó là tất cả những gì có trong thế giới của anh, anh đang thầm gọi tên họ.

Cố lên nào! Chỉ cần một chút thôi là anh sẽ được trở về với cuộc sống thực tại. Sẽ được ăn món bánh của cô làm thôi……

“Tíc tắc… tíc tắc…”

-   … Anh…anh…anh hai! _ cô mừng đến nghẹn lời.

Cô vừa quay sang đặt hoa vào lọ, quay lại đã thấy tay Tuấn nhúc nhích, tròng mắt đưa qua đưa lại như sắp thức.

-   Cố lên chút nữa thôi anh hai à! Hức…

Mắt Tuấn chập choạng, hé mở nhìn ánh bình minh đang le lói qua ô cửa kính vào phòng.

-   Anh hai! Hức… cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Em… hức…

-   …

-   Bác sĩ! Bác sĩ! Anh tôi tỉnh lại rồi bác sĩ… _ cô chạy vội ra ngoài tìm bác sĩ.

…………ooo

-   Vết thương đang dần lành miệng, gia đình cố gắng chăm sóc bệnh nhân với chế độ dinh dưỡng thích hợp thì chắc chắn cậu ta sẽ nhanh chạy nhảy được thôi. _ bác sĩ.

-   Cảm ơn bác sĩ! _ cô gập người. – Anh hai! Anh không sao rồi. _ cô cười thật tươi nhìn Thiên Tuấn và háo hức chờ đợi những ngày sắp tới.

___o0o___

Tu viện Maria…

-   Con quỷ nhỏ, mày đi đâu hồi giờ mà mất tích luôn thế hở? Nói liên lạc lại sau với tao mà chả thấy, tao liên lạc thì cũng lặn luôn.

-   Thì bây giờ tao đến nè, khổ quá bà cụ của đời tôi.

-   Tao mà là cụ mày thì tao đã cho mày một gáo dừa rồi đó, hư. _ Kì Lâm khoanh tay trước ngực.

-   Tao xin lỗi! Tao biết rồi mà, hì.

-   Hì, hì, hì cái con khỉ í mà hì. Lúc nào cũng cười trừ để xề xòa cho xong chuyện.

-   Thôi được rồi, để tao kể mày nghe cái này nè.

-   Hư… _ Kì Lâm vẫn làm mặt giận.

-   Tao… gặp được anh Tuấn rồi mày ạ.

-   Kệ mày… Mày… gì? Mày nói gì hở? Hả?

-   … Tao…

-   Làm sao?

-   Tao gặp được anh Tuấn rồi.

-   Giờ anh ấy đâu?

-   Bệnh viện.

-   Gì?

-   …

-   Khoan đã! Có phải bệnh viện lần trước không?

Gật gật

Cô bắt đầu kể lại hết những gì vèo ngày hôm đó, và những ngày tiếp theo cho Kì Lâm nghe.

-   Tao đến đó thăm anh ấy được không?

-   … Uhm!

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”

Điện thoại cô đổ chuông.

Là cậu gọi.

-   Mày nghe đi!

-   Uhm! _ cô bước ra cách Kì Lâm vài mét để nghe điện thoại.



-   Alo!

-   “…”

-   Uhm!



-   Đi thôi. _ Kì Lâm nói rồi dông thẳng. – Nhưng mà…

“Kịch… huỵch…”

-   Ui ya… ha… hức…

Kì Lâm đang hùng hổ đi tới thì đột ngột quay lại, còn cô thì đang chạy nhanh theo nó nên… cả hai tông xầm vào nhau rồi bật ra sau ,té dúi dụi. Không nói quá nhưng mũi của cô tưởng chừng như bị xiêu vẹo mất thôi. Trán Kì Lâm thì cũng “mọc” lên một u đỏ hỏn.

-   Sao mày đi gần tao vậy? Ui ya… _ Kì Lâm xoa trán mình, nói.

-   Ai bảo mày quay lại đột ngột chi? Ya… xíttttt ù… gãy mũi tao rồi còn đâu.

-   Trán tao cũng sứt miếng rồi nè.

-   Haizzz… _ cô cụp mi xuống, thở dài.

Kì Lâm chống tay đứng dậy rồi đưa tay ra, kéo cô đứng lên. Cả hai cùng phủi đất cát dính trên quần áo rồi nhìn nhau.

-   Có chuyện gì hay sao mà… nhìn mặt mày… trông chả khác nào bà già đau khổ cả.

-   … Yuu muốn gặp tao.

-   Gì?

-   Tao không biết nữa, tự nhiên Yuu nói nhớ, rồi muốn gặp tao.

-   Vậy mày tính sao?

-   …

-   Thôi khỏi nói, đi đi! Mày cũng cần xem chuyện gì đang xảy ra mà.

-   Uhm!… Mà Kì Lâm này.

-   Uhm.

-   Chuyện anh Tuấn…

-   Chậc, tao hiểu mà. Tao đóng hòm, niêm phong những thông tin mày vừa nói tại đây, ok?

-   Cảm ơn mày!

-   Không có gì là không có chi, hi.

-   …

___o0o___

chishikarin_360

 

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60

Bạn đang đọc truyện tại http://MeOla.Yn.Lt. Chúc bạn online vui vẻ!

Chương 60:

 

Cô vừa đi vừa suy nghĩ trên phố, cô không biết liệu mình có đang làm đúng hay không. Hay là từ bỏ? Bây giờ cô rất phân vân, cô phân vân nhiều thứ. Cô nên đi tiếp con đường của hai người, hay sẽ giúp cậu “giải thoát”? Còn một con đường cô đang đặt ra nữa, làm rõ một vấn đề.

“Hập” _ bỗng có một vòng tay xiết chặt cô từ phía sau làm cô giật mình.

Yuu cười nụ cười rạng rỡ nhìn cô.

-   Em làm chị hết hồn. _ cô thở phào.

-   Yuu nhớ cậu, nó muốn gặp cậu đó. _ cậu nhìn Yuu cười hiền và nói với cô.

*Còn cậu?* _ cô thoáng nghĩ.

-   Hì… _ cô cười trừ.

-   Na! _ cậu bỗng đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô.

Cả cô và Yuu đều không hiểu cậu có chuyện gì.

-   Mũi cậu bị sao vậy? _ cậu lo lắng.

-   … Ơ… hơ hờ… không sao. _ cô đỏ mặt, vui lắm khi được cậu để ý và quan tâm.

-   Bị sao?

-   Tớ không sao, lúc nãy tớ sơ ý đụng trúng cây phía kia thôi. _ cô che mũi mình lại.

-   Dối.

-   Thật mà.

-   Nếu thế thì phải u trán mới đúng chứ, cây đó lồi lõm thế nào mà để cậu sưng mũi thế kia?

-   Ờ thì… thì…thì tại mũi tớ cao mà, haha… ha. _ cô cười lớn.

Có buồn cười chút nào đâu, chỉ là… hết cách chèo chống rồi nên cười là biện pháp tối ưu nhất mà thôi.

Yuu bỗng giật tay cô kéo lên xe ngồi cùng mình. Cậu cũng lên xe… bánh xe bắt đầu lăn bánh.

………..ooo

“Kítsss” _ chiếc xế hộp đỗ phịch trước một ngôi nhà khá lớn.

Yuu mở cửa xe, kéo cô xuống cùng mình.

-   Đây là đâu?

-   Nhà Yuu. _ cậu đóng cửa xe và cùng vào với hai người.

Một ngôi nhà lớn, hồ bơi, sân sau,… tất cả đều có đủ cho một ngôi nhà cho người ta cái thú của sự tận hưởng, nhưng nó lại chưa được gọi là biệt thự, không hiểu vì sao.

…….oo

-    Tớ đưa Yuu về để lấy một số đồ đạc của con bé.

Nghe cậu nói, cô khẽ nhìn Yuu. Cô bé đang rất vui xếp những thứ đồ của mình vào vali.

-   Chuyển đến nhà cậu à? _ cô hỏi.

-   Uhm!

-   … Vậy để tớ giúp.

Tâm trạng hỗn độn nhưng cô cố không để lộ chút cảm xúc, cả hai người cùng bắt tay vào việc thu dọn giúp Yuu về nơi ở “mới”.



-   Bên đó có cần dọn không? _ cô chỉ vào chiếc tủ sách khá bắt mắt và hỏi.

Gật gật gật _ Yuu gật đầu lia lịa.

-   Em mang nhiều quá anh không chở hết đâu đó. _ cậu chọc.

Yuu bỉu môi, làm mặt giận.

-   Có gì đâu, để chị dọn cho là được mà. _ cô nói rồi vội bước đến tủ sách.

Lần đầu tiên cô thấy có nhiều loại sách đến vậy. Cô lấy xuống một quyển sách rồi mở ra đọc thử…

Ô mai guết, toàn là tiếng Anh, cô vừa nhìn vào đã hoa mắt mà vội gấp lại.

-   Phù… ực _ cô nuốt khan.

Cô xếp lần lượt những quyển sách vào thùng giấy. Đang hăng hái thì cô phải chựng lại trước một quyển giống quyển sổ hơn.

Cô lưỡng lự không biết có nên mở nó không, cô nhìn cậu và Yuu đang mải miết rồi quyết định mở ra xem thử.

Không thể tin được, những gì viết trong đó là của Yuu. Đích thực đây là cuốn nhật kí của cô bé.

Cô chột dạ, vội gấp lại quyển sổ, cô nuốt khan và hơi lo lắng.

Nhưng có gì đó khiến cô rất tò mò, rất muốn biết về con người này.

-   Híttttttt hàaaaa… ực…

Cô quyết định đọc nó…

Ngày… tháng… năm…

Tôi là Yuu, tôi là một người…

Tôi bắt đầu viết nhật kí.

 

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã để ý một người…

 

Ngày… tháng… năm…

Tôi phải xa anh ấy…

 

Ngày… tháng… năm…



Cô mải miết đọc hết tờ này sang tờ khác, bao nhiêu chuyện, bao cảm xúc của Yuu đang được “trình diện” trước cô. Khóe mi cô rưng rưng.

-   Na! Cậu xong chưa? _ cậu hỏi.

-   …



-   Cậu đang làm gì mà chăm chú vậy?

-   Hở? “Bịch”

Cô đang chăm chú thì có tiếng cậu từ phía sau gáy mình phát lên làm cô giật thót, cũng chả phải việc hay ho gì nên cô hơi sợ hãi, quyển sổ trên tay cô rớt xuống đất.

-   Gì thế?

-   Không có gì. _ cô lau vội giọt nước trên má mình do mới giật mình mà nó rớt.

Cậu thấy quyển sổ đang nằm chổng trơ dưới sàn liền cúi xuống định nhặt lên, nhưng cô đã vội giật lấy quyển sổ và ghì chặt vào lòng.

Cậu thấy hơi kì lạ trước hành động của cô, có gì đâu mà cô có vẻ hoảng hốt thế chứ?

-   Ờm… cậu có cần tớ giúp gì không?

-   Ờ, không, tớ sắp xong rồi. Cậu coi giúp Yuu đi!

Cậu quay sang nhìn Yuu rồi nhìn lại cô.

-   Uhm! Thế cũng được, cậu cẩn thận nha. _ cậu nói rồi nghe lời cô qua giúp Yuu.

-   Phù… _ cô thở phào, toát cả mồ hôi hột.

Cô vội cất quyển sổ ấy vào cặp mình, lén để không ai phát hiện ra.



-   Tất cả đã xong chưa nào? Chúng ta lên đường được chưa hai quý cô? _ cậu nói lớn.

Yuu thích thú khoác lấy tay cậu như công chúa đang khoác tay hoàng tử, nũng nịu với cậu.

-   Tớ cũng xong rồi.

-   Uhm! Vậy mình chuyển đồ ra thôi.

Đồ Yuu tương đối nhiều nên cậu phải gọi thuê một chiếc xe chuyển đồ đến mới có thể đưa hết những thứ ấy đi được.

Yuu có vẻ rất vui, tâm trạng và tâm thần của cô bé đang dần hồi phục, chắc sẽ sớm về trạng thái bình thường. Cô thấy thầm vui vì điều đó, rồi Yuu sẽ không còn phụ thuộc vào cậu nữa…

___o0o___

Cô về tới nhà đã lao ngay lên phòng, lấy đồ và vào nhà tắm ngay. Cô phải gột tẩy đống bụi bặm đang bám lấy người cô.



“Phịch”

-   Aaaa… ta chỉ cần thế này. _ cô đổ ầm xuống chiếc giường yêu quý, tận hưởng giây phút thoải mái.



-   Khoan.

Đang chuẩn bị “lên tiên” thì trong đầu cô xợt nhớ mình còn chuyện để làm. Cô liền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường và tìm chiếc cặp của mình.

Phải rồi, quyển nhật kí của Yuu…

Cô khóa trái cửa, lên giường, kê một chiếc gối vào lưng và tựa vào thành giường, cầm quyển sổ bắt đầu lật từng trang…

Ngày… tháng… năm



Ngày… tháng… năm…



Cứ thế, cô đọc đã được hơn nửa quyển…

Ooo…Ngày tằm tháng nhộng năm nhài…ooO

Đọc đến đây cô bỗng chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh, có vẻ tập trung. Có lẽ tại mở đầu đã ấn tượng…

Cô đọc đến đâu thì không kiềm lòng được đến ấy, cô không biết nước mắt mình đã rơi tự khi nào nữa…

Trong đó là những dòng Yuu viết trước khi bị tai nạn, những chuyện Yuu đã gặp phải, sự bế tắc, vô lối thoát. Và cả những việc Yuu làm với cô và cậu, những lí do, những lời nói từ tận thâm tâm Yuu, không có gì có thể thật hơn. Nhờ vậy mà cô đã hiểu cậu là thế nào trong lòng Yuu. Cái gì cũng có lí do của nó, thì ra Yuu khó hiểu là bởi những gì cô bé đã phải trải qua trong cuộc sống trước đây của cô bé. Một Yuu dằn vặt, đau khổ, ích kỷ, tự mãn, khó chịu là từ đây. Bây giờ, tuy Yuu không ổn về mặt tâm thần nhưng đổi lại, cô bé cười nhiều, và không phải suy nghĩ nhiều. Yuu đã mất tất cả, cô còn lương tâm không khi lấy đi thứ cuối cùng quý giá và có ý nghĩa thật lớn đối với cô bé? Nhưng cô không muốn đẩy mình vào đau khổ, có ai muốn mình cứ mãi phải chọn lựa, nhường nhịn với kẻ khác đâu…

Nhưng… không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra vào phút sau cùng cả, có những lí lẽ của con tim mà không ai hiểu nổi, thậm chí là chính bản thân ta. Lí lẽ của cô là gì???



“Cốc cốc cốc cốc”

-   Chị đợi em chút, em đang thay đồ. _ cô như bị bắt quả tang, cô chạy hết chỗ này tìm nơi dấu rồi đến chỗ kia tìm nơi cất. vội dấu quyển sổ dưới gầm giường và gạt những giọt nước mắt đi, kéo quần áo, đầu tóc lại cho gọn gàng rồi chạy ra mở cửa.

“Cạch”

-   Chị.

-   Chị tưởng em thay đến chục bộ đồ chứ, he.

-   Dạ không, hì em… _ cô lúng túng.

-   Chị đùa đó, coi em kìa, cứ như cô gà mắc tóc í.

-   Chị. _ cô nhăn mặt.

-   Thôi được rồi. Ờ, mà sao biết chị hay dạ?

-   Em có giác quan thứ sáu mờ. _ cô nói rồi bật ngón cái lên, nhìn như số sáu.

-   Kinh khủng khiếp.

-   Chị. _ cô đanh mặt.

-   Mà bé Na nè.

-   Dạ?

-   Dạo này chị thấy em hay ra ngoài lắm nhé, em có việc gì dấu nội và chị à?

-   Dạ… dạ dạ… không ạ, hì. _ cô lắp bắp, rối trí.

-   Vậy có thể nói chị nghe không?

-   Dạ… _ cô đi quanh giường rồi lên nệm ngồi ra sau, bóp bóp vai cho Trâm Anh. – Em có dạy học cho sắp nhỏ ở tu viện Maria, chị cũng biết mà.

-   Uhm!

-   Dạo này có nhiều việc ở đó quá nên em phải thường xuyên đến đó hơn chị ạ.

-   Uhm, vậy mà chị cứ tưởng… Mà nè, em mà có chuyện gì dấu chị là chị không tha thứ đâu nhé!

-   Ơ… em đâu có đâu ạ.

-   Đó là chị dặn thế, em không có thì tốt rồi.

-   Hi…hi…hihi… _ cô nhe răng cười.

-   Thôi, xuống ăn cơm đi em. Chắc nội ở bển ăn cơm luôn với ngoại rồi, còn hai chị em mình thôi, em xuống ăn luôn đi.

-   Tuân lệnh chị hai! _ cô đưa tay lên trán, nghiêm giọng nói.

-   Em thật là…

-   Đi nào, em đói lắm rồi nè. _ cô đẩy vai Trâm Anh đi.

-   Rồi, từ từ hông lỡ lọt chân té thang là hai chị em mình ăn trầu phê luôn giờ.

-   Hihi, vậy em sẽ làm siêu nhân để đỡ chị. _ cô bắt trước, làm động tác một tay giơ lên trời, một tay đưa ngang hông như siêu nhân biến hình.

-   Em với chị cùng té mà em còn kịp biến hình nữa hở?

-   Hềhề. _ cô gãi đầu.

___o0o___

Bệnh viện…

“Cạch”



-   Cậu cứ nằm đi, không cần ngồi dậy đâu. _ Quốc vào thăm Tuấn.

Nói vậy nhưng anh vẫn cố ngồi dậy. Quốc đành rút chiếc gối, kê vào lưng để Tuấn ngồi dựa vào thành giường.

-   Cậu thấy sao? _ Quốc hỏi.

-   Chưa chết.

-   Her, vẫn không bỏ được cái thói nói đó.

-   …

-   Sao biết tôi ở đây?

-   Tay trong, cậu tin không?

-   Lại giở giọng với tôi.

-   Cậu có biết mình được gặp lại tôi là nhờ ai không?

-   … Uhm! Biết.

-   Uhm! _ Quốc kéo ghế ngồi. – Bé Na nói rồi à?

-   Không.

-   …

-   Đại Phong.

-   … Cậu còn gọi cậu ta bằng tên đó à? Không sợ cậu ta xử gọn cậu sao?

-   … Giúp tôi.

-   Việc gì?

-   …

……..oO

Sân thượng bệnh viện…

Việc Thiên Tuấn nhờ Quốc là đưa anh lên chỗ cao nhất có thể, cho anh ngắm nhìn lại thành phố.

Vì còn yếu nên anh phải nhờ đến trợ thủ đắc lực là chiếc xe lăn kia, bức bối, khó chịu nhưng đành vậy.

-   Cậu định sẽ thế nào? _ Quốc hỏi.

-   … Chẳng thế nào cả.

-   Cậu gặp lại bé Na rồi, không lẽ cậu định hành hạ cô bé phải dày vò thêm lần nữa?

-   … Tôi có thể hỏi cậu không? _ Thiên Tuấn bỏ qua câu hỏi của Quốc và đặt ra cho anh một câu hỏi khác.

-   Gì?

-   Tại sao tốt với chúng tôi vậy?

-   … Tôi cũng đang tự hỏi mình câu hỏi đó.

-   Cậu còn muốn tìm ra một sự thật không?

-   Sao cậu hỏi vậy?

-   Trả lời đi!

-   … Tôi muốn biết nó, nhưng không muốn đi tìm nó.

-   Nản rồi sao?

-   Không.

-   …

-   Tôi đã tìm ra một chân lí cho mình.

-   Nếu tôi nói… Tôi muốn tìm ra nó thì sao?

Quốc giật mình bởi câu nói của Tuấn, anh quay sang nhìn chằm chặm vào Tuấn.

-   Ngạc nhiên lắm à?

Tuấn hỏi, Quốc nhìn Tuấn thở dài một hơi và quay về hướng thành phố.

-   Đừng vì tôi mà làm những chuyện ngu ngốc.

-   Tôi làm đâu phải vì cậu.

-   …

-   Tôi cũng muốn biết một sự thật, tôi cũng muốn thử chứng minh và có chút gì đó gọi là hy vọng xem sao. Tôi hỏi cậu chỉ để biết cậu có muốn tham gia không thôi, dù có hay không có cậu, tôi vẫn làm.

-   Cậu sẽ hối hận sớm thôi.

-   Cậu đã thấy tôi làm gì mà sợ hối hận chưa?

-   Cậu điên mất rồi.

-   Tôi đang muốn thử điên một lần.

-   Her _ Quốc cười khảy. – Vậy hãy điên theo cách của cậu. _ Quốc nói rồi bỏ đi.

-   Khoan đã!

-   …

Quốc cố tình phớt lờ Tuấn và vẫn đi, đợi Tuấn gọi mình lần nữa.

Nhưng Tuấn không những không gọi thêm mà còn ung dung, đan hai tay vào nhau, nhìn ra thành phố, hít thở không khí trong lành.



-   Tôi biết cậu sẽ quay lại mà. _ Tuấn cười mỉm chi, khiến Quốc thấy ghét mà không thể ghét được.

Định bỏ đi hẳn, muốn mặc xác thằng bạn, nhưng Quốc không thể làm theo những gì mình muốn được.

-   Đừng đắc trí, tôi chỉ sợ bé Na trách tôi thôi. _ vừa dứt câu anh đã quay xe Tuấn rồi đẩy đi với tốc độ nhanh nhất có thể.

-   Sợ gì?

-   Mất công để cậu trên này lỡ có gì xảy ra thì…

-   Thì cái giề? Cậu đưa tôi lên thì phải đưa tôi xuống chứ gì nữa, đó là lẽ dĩ nhiên. Mà cậu nhìn đi, tôi cưỡi con “ngựa lăn” thế này thì xuống thế nào? _ mặt Tuấn kên kên nhìn Quốc làm anh càng thấy “ghét”.

Quốc chỉ biết lắc đầu cho thằng bạn anh. Trên môi anh đang hé một nụ cười nhỏ, nó thật đẹp.

……ooO

-   Khoan đã! _ Quốc định đẩy Tuấn vào phòng thì anh ngăn lại.

-   Còn muốn đi đâu nữa hả ông bác?

Tuấn nhìn Quốc rồi nhìn sang phòng bên. Thế là đủ để Quốc hiểu ra Tuấn muốn gì.

“Cốc cốc” _ Quốc gõ cửa.

Nhưng đợi giây lát mà không thấy ai mở cửa, anh gõ tiếp lần hai.

“Cốc cốc”

… Vẫn không có ai mở cửa.

“Cạch” _ Quốc thử mở cửa, không ngờ lại không khóa, anh đẩy Tuấn vào bên cạnh giường Gia Linh.

-   Tôi ra ngoài có việc, khi nào cần thì ới tui. _ Quốc hiểu chuyện nên ra ngoài, dành lại không gian riêng cho Thiên Tuấn được nói những gì anh muốn với Gia Linh.

“Cạch” _ Quốc đã ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại Thiên Tuấn và Gia Linh.

Thiên Tuấn tựa vào ghế, đan hai tay vào nhau và nhìn Gia Linh.

-   Cô bé ngủ hơi lâu rồi đó. Em mê ngủ thế thì ai làm “cộng tác viên” với anh?

-   …

-   Chiến dịch mới sắp lên nữa rồi, em mau tỉnh còn bồi dưỡng mà tham gia làm đôi cánh cho anh.

-   …

-   Gia Tuệ rất lo lắng cho em, đừng lạnh lùng với con bé khiến nó tổn thương hơn!

-   …

-   …

Gia Linh chắc chắn nghe và hiểu những gì anh nói. Bằng chứng là dấu hiệu sống đã “nảy mầm” trong cô. Như những người khác, Gia Linh đánh dấu sự trở lại của mình bằng ngón tay đang cục cựa kia… môi cô bé hé mở, thều thào điều gì đó không ai nghe rõ. Anh bất tiện vì đang phải ngồi xe lăn nhưng đã dùng hết sức lực của mình, vịn vào thành giường để đứng dậy. Thiên Tuân phải ghé lại, lắng tai và nín thở mới nghe được một từ… “Nước” từ đôi môi khô rát, đang bị dóc da của Gia Linh.

………ooO

___o0o___

Tập đoàn Hoàng Kim…

Văn phòng của Gia Huy,

“Cốc cốc cốc”

-   Vào đi!

“Cạch”

-   Chịu đi làm rồi à?

-   …

Gia Huy rời khỏi bàn làm việc, đến bàn trà, ngồi đối diện với cậu.

-   Tìm anh có gì không?

-   Nhớ anh hai đến không được sao?

-   Khéo trời lại đổ cơn mưa đó công tử kia. _ Gia huy cười khảy.

-   Em muốn một bữa tiệc ra mắt.

-   … _ Gia Huy hơi chau mày, nhìn cậu.

-   Em biết em man pro thế nào rồi, đừng nhìn em bằng ánh mắt ghen tỵ thế chứ. _ cậu đưa lên miệng ngụm trà rồi nói thản nhiên.

-   Her… _ Gia Huy phải bật cười lên một tiếng vì cậu.

-   Sao? Ý anh thế nào?

-   Nó cho ai?

-   Em.

-   …

-   Và Yuu.

Gia Huy đang đưa tách trà nghi ngút khói lên miệng thì khựng lại bởi tên người cậu vừa nhắc tới.

-   Ngạc nhiên lắm ạ?

-   …

-   Anh chỉ cần đáp ứng giúp em những yêu cầu của em là được rồi.

-   Tại sao?

-   Sao cơ?

-   Tại sao lại là Yuu?

-   Em thích.

-   Nói dối.

-   Đến lúc ấy anh sẽ biết là dối hay thật thôi.

-   Không ai bắt em làm thế cả. _ Gia Huy đặt tách trà xuống bàn.

-   … _ cậu nhún vai.

-   Vậy tại sao?

-   Em đã nói rồi, em thích.

-   Em có chắc mình sẽ không hối hận?

… Gật.

-   … Khi nào?

-   …

-   Em muốn khi nào nó sẽ được diễn ra? _ Gia Huy hỏi lại.

-   Một tuần nữa.

-   Địa điểm, khách mời nhờ anh.

-   Còn em?

-   Có việc cần cho em hơn.

-   Em đã chắc về quyết định của mình?

-   Uhm!

-   Tuyệt đối không hối hận?

-   Uhm!

-   …

___o0o___

Một tuần sau…

Nhà nội,…

Trong bếp, hai chị em đang lúi húi chuẩn bị bữa tối.

-   Bữa nay dịp gì mà em bắt chị làm nhiều món vậy bé Na?

-   Không gì ạ, em muốn ăn những món chị nấu thật nhiều thôi, hì.

-   Nhưng nhiều thế này có 3 bé Na cũng không ăn nổi chứ đừng nói 1 bé Na.

-   Chị yên tâm! Em sợ lát nữa chị sẽ đòi làm nhiều hơn nữa í.

-   Tại sao?

-   Không sao cả, hi.

Trâm Anh lườm yêu.

……ooO

“Kính koong…” _ chuông cửa nhà nội vang lên cũng là lúc đĩa thức ăn cuối cùng được cô đặt lên bàn.

-   Na na, em ra mở cửa đi, chị đang dở tay chút.

-   No no.

-   Đi em.

-   No là no, khách của chị thì chị phải ra mở chớ.

-   Em khéo đùa, có ai biết chị ở đây đâu mà tìm chứ.

-   Có đó, không tin chị tự ra mở mà xem.

-   Hừm… lười cũng là một cái tội, em vừa mang tội đó. Chị đang dở tay thiệt mờ.

Lắc đầu _ cô phồng má, lắc đầu khí thế.

“Kính koong…” _ chuông cửa lại vang lên lần nữa như đang hối thúc.

-   Chậc… em đúng là… _ Trâm Anh đành chịu thua. Trước khi đi chị không quên để lại một cái chau mày với cô.

-   Híhí … _ cô hí lên thích thú.

chishikarin_360

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 61

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60

Bạn đang xem

Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 59 + 60

Bạn có thể ấn Thích hoặc Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook để bạn bè của bạn có thể xem và cùng bình luận.
Truyện Hay Nhất Khác
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 1
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 2
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 3
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 4
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 5
Xem thêm >>
Khi tải File bị lỗi hoặc báo Không Thể Lưu File Quá Dài thì hãy dùng Uc Browser Bản Mới Nhất đảm bảo sẽ tải về thành công
Liên kết: KPAH 150 | Avatar 241 | Mobi Army 230 | IWIN 290 | Ngọc Rồng Online | iOnline 300 | Bá Khí Giang Hồ | SkyGarden 140 | Đại Tướng | Tây Du Ký Online | Phong Vân Truyền Kỳ | Ngũ Long Tranh Bá | Ngũ Đế 150 | Avatar Siêu Câu Cá | Avatar Auto Anh Việt | Avatar Auto Farm
Chia sẻ:
Search google: