XtGem Forum catalog
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2 | Truyện Hay Nhất | Me Ola

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2 | Truyện Hay Nhất | Me Ola

MeOLa.Yn.Lt
Thế Giới Me Hài Ola
HomeMe OLa | Java | Android | Iphone/Ipad | Truyện | Me Hài Ola | SMS Kute | Hack Avatar
MeOLa Like ủng hộMeOLa.Yn.Lt
daikthuy.apphd.vn - Kho game ứng dụng miễn phí dành riêng cho HĐH Android
Bạn muốn tìm gì?

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2
- Thể loại: Truyện Hay Nhất
- Đăng lúc: 12:37 18/12/2013
- Lượt xem: 316

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2, Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2


-   Hộc hộc… sức chạy của mình vậy chắc hắn không đuổi kịp đâu. _ chạy được một quãng cô dừng lại, chống hai tay lên gối thở dốc.

-   Cần gì phải chạy bằng sức em gái. _ giọng một man từ phía sau như ngọn gió đông lạnh thổi tóc gáy cô dựng ngược lên.

-   Ực… _ cô nuốt khan, từ từ xoay người lại phía sau nhìn… – Phù _ cô thở phào khi không thấy ai.



-   AAA _ cô giật mình thảng thốt té xuống đất khi quay lại đã chạm phải mặt man đó.

Đứng khoanh tay trước ngực với đôi mắt chỉ muốn nuốt chửng cô.

-   … Yo… you _ cô lắp bắp khi nhìn kĩ ra khuôn mặt man kia.

-   Thì ra là người quen, quen biết nhau cả sao lại chơi ác vậy cô bé?

-   Ai ai ai quen biết gì với người như anh.

-   Em gái không nhớ vậy để anh nhắc cho nhớ nhé, gặp lần một ở hẻm nhỏ, lần hai ở sân bay, và lần này là lần ba, lần nào cũng nói chuyện “rôm rả” vậy không phải quen thì là gì? Nhưng sao lần nào em cũng làm anh đau đớn hết vậy? Quá tam ba bận, lần này thì anh không thể chiều em thêm nữa rồi. _ hắn nói rồi tiến lại gần cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

-   Anh…anh định làm gì đó? _ cô giật lùi về phía sau.

Nhưng hắn vẫn tiến tới…

-   Đứng lại! _ cô đưa tay lên không trung làm hiệu ngăn lại.

Vô dụng thôi, hắn vẫn tiến đến…

Hắn bắt lấy cổ tay cô kéo dậy nhưng cô không chịu, định dùng món quyền của mình để hạ hắn nhưng với người như hắn thì muốn hạ là rất khó. Cô bị tay hắn bóp chặt cổ tay mình mà không thể vùng ra được.

-   Tôi xin lỗi! Có phải tôi cố ý đá viên đá vào… _ cô nhún mình xin lỗi, đang nói thì vội dừng lại khi nhớ đến điểm viên đá ấy hạ cánh.

-   Vào đâu? _ hắn trừng mắt nhìn cô.

-   Ờ thì… _ cô liếc mắt xuống dưới mà không giám nói.

-   Nhìn gì đấy? _ hắn quát lớn khi thấy cô nhìn dò xuống dưới.

-   Ờm có nhìn gì đâu… Ai ya, mà thả tay tôi ra coi anh làm tôi đau đấy.

-   Cũng còn biết đau à? Anh tưởng em gái là người đá rồi.

-   Anh muốn thế nào nữa? Tôi có cố ý đâu với lại tôi cũng xin lỗi rồi còn gì?

-   Tưởng chỉ một câu xin lỗi là xong xuôi đuôi chuồn chuồn hả cô bé?

-   Chứ anh muốn thế nào nữa?

-   Bồi thường thiệt hại.

-   BỒI THƯỜNG??? Tôi lấy tiền đâu ra mà bồi thường cho anh, hơn nữa tôi thấy anh có bị sao đâu mà đòi bồi thường.

-   Không thấy chứ không phải không bị sao.

-   Tôi không biết, tóm lại anh không sao là được rồi.

-   Hớ, nhờ em mà anh đây mới trở nên bất bình thường thế này đây mà còn nói là không sao á.

-   Ờm… hèm vậy… bồi bồi thường thế nào?

-   … Chưa nghĩ ra.

-   Vậy chừng nào nghĩ ra thì nói sau hen, giờ thì làm ơn thả ra cho tôi về.

-   Cái này là em nói nhé, đừng có nghĩ đến việc trốn khỏi mắt anh. Một khi thứ gì vào tầm ngắm rồi thì sẽ không thoát được đâu cô bé.

-   Tôi giống hạng ngụy quân tử đó lắm sao? Yên tâm.

-   Đanh đá thế này mà anh trai em lại nói yếu đuối, lạ nhỉ.

-   Anh ấy nói chứ tôi có nói đâu, dang ra coi. _ cô giận nổ đom đóm mắt vì hắn mãi xiết chặt cổ tay mình, cô giật phăng tay ra và bỏ đi.

Nhưng đi được vài bước thì cô khựng lại… lúc này bộ não của cô mới kịp nhập hết dữ liệu và phân tích câu nói của hắn *Anh trai… nói… anh trai sao? Anh Tuấn…*

Cô vội quay lại để hỏi cho ra nhẽ nhưng… hắn đã đi từ lúc nào. Cô chạy theo hướng đó thêm một đoạn cố tìm ra hắn nhưng kết quả chỉ là dòng người tấp nập bon chen kia, hắn đã đi.

-   Có thế chứ. _ hắn nhếch mép, che mặt bởi chiếc mũ đen và ẩn mình sau bụi cây gần đó nhìn bộ dạng rối rắm của cô mà đắc trí.

-:-:-/span>

Buổi tối, nhà cô…

Từ lúc về đến nhà cô nằm lì trên giường suy nghĩ về tên vô danh đó, “Hắn là ai? Tại sao biết anh Tuấn? Hắn nhắc tới anh Tuấn là có ý gì? … vân vân và mây mây…” cộng cả những câu hỏi to đùng cô đặt ra về cậu và cô gái kia, tất cả đụng chạm với những thắc mắc về phong thư của người bí ẩn nào đã gửi cho cô cậu đây???… Những dòng suy nghĩ đó liên tục bắt cô phải đấu trí, vò đầu bứt tóc, lăn lộn đủ kiểu đến việc trồng cây chuối cũng không làm cô thoải mái hơn. Chuyện nào cũng có người mang tên “X”…

-   AAAAAAAAAA… có ai nói cho tôi biết có chuyện gì đang xảy ra không trờiiiii??? _ ức chế cô hét lên.

-   Nếu còn không mau đi tắm rồi xuống ăn cơm thì sẽ có chuyện với ta đó. _ nội bỗng ở đâu xuất hiện.

-   A ma. _ cô giật thót, ôm chăn thu người vào một góc.

-   Ý trời ơi! Nó kiu tui là ma kìa, phải… con ma già đây.

-   Nội!… Phù… sao nội không gõ cửa? Làm con hết hồn.

-   Gõ cửa muốn lủng lỗ luôn chứ ở đó mà không gõ, làm gì mà nhập tâm vậy? Nội gọi dưới nhà rồi lên đây gọi cửa hoài mà không nghe luôn.

-   Dạ… con… mà không có gì đâu ạ, nội cứ dùng cơm trước đi lát con ăn sau rồi dọn luôn. Nội cứ dùng rồi nghỉ sớm đi, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe nội đó! _ cô nói rồi đẩy vai nội ra ngoài.

-   Chà nuôi lớn được từng này giờ mới nói được câu mát ruột.

-   Hì…

-   Lát nhớ ăn cơm đó!

-   Dạ!

Vào phòng đóng cửa lại, những câu hỏi có cánh đó lại bay đến bên cô “cạp cạp” inh ỏi.

Quyết định xử lí từng vụ một cô lấy điện thoại bấm số gọi đến cậu.



“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Có tiếng nhạc quen quen phát ra từ chiếc cặp trên bàn cô.

-   Ủa… nhạc ở đâu vậy ta? _ cô đưa điện thoại xa tai ra và lắng thử xem tiếng nhạc đó ở đâu.

Cô bước gần đến bàn học…

-   Phải rồi, điện thoại lẫn cặp sách của Gia Bảo mình giữ hết mà.

Vì hồi sáng cậu vội đi mà chưa lấy cặp nên cô đã cầm về cho cậu.

Lấy điện thoại trong cặp cậu ra, mặt cô bỗng tím lịm. Cái ảnh cậu dùng làm màn hình chờ kia là tướng tá kì dị lúc cô đang say giấc nồng… mặt nghệt ra, tay chân tứ phía, đầu tóc rối tung…

-   Hoàng Gia Bảo!… Cậu dìm hàng tớ đấy hả? _ cô rít qua kẽ răng.

Định mở điện thoại để đổi hình khác nhưng…

-   Ọc…

Màn hình hiện lên chữ “PASSWORD”

-   Hoàng Gia Bảooo… cậu giỏi lắm.

Để điện thoại cậu xuống bàn cô nằm xuống giường đạp thình thịch trút giận lên chiếc giường vô tội đáng thương.

-   À _ nhớ đến phong thư kia cô lại bật dậy.

Lấy trong cặp ra chiếc phong thư bí mật đó cô không biết nên mở hay nên đợi cậu, cứ đi đi lại lại không biết nên thế nào mới xong.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2

Bạn đang đọc truyện tại http://MeOla.Yn.Lt. Chúc bạn online vui vẻ!


Không chịu nổi những câu hỏi trong đầu mình đang tranh cãi khiến đầu như muốn nổ tung, cô quyết định cầm chiếc phong thư kia cùng chiếc cặp và điện thoại mang đến cho cậu.

“Bịch bịch bịch…” _ cô chạy hỏa tốc xuống cầu thang.

-   Tối rồi còn đi đâu hả bé Na?

-   Con ra ngoài có chút việc thôi.

-   Con phải nói để nội còn biết chứ.

-   Con qua ngoại chút lát con về, lát nội cứ khóa cổng rồi ngủ cho yên tâm nha!

-   Còn con?

-   Con trèo vào. _ cô dắt lẹ chiếc xe đạp rồi leo lên chạy đi mất.

-   Bé… bé… trời ơi… con gái con đứa mà thích leo rào, đêm hôm khuya khoắt còn ra đường nữa. Haizzz… cháu trai là cháu của người ta rồi giờ đến cháu gái cũng là cháu của người ta nốt, đêm tối lại bỏ già này một mình tìm đến người yêu rồi. _ nội chẹp miệng.

-:-:-/span>

Cô chạy đến nhà ngoại tìm cậu, hy vọng rằng cậu đang ở đó.

-   Gia Bảo hả con? Nó về nhà rồi con à.

-   Nhà ạ? Ngoại có biết nhà cậu ấy ở đâu không ngoại?

-   Để ngoại xem đã… à con đợi ngoại tí. _ ngoại chạy vào trong lúc sau chạy ra đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ.



Cầm mảnh giấy trên tay cô tìm đến địa chỉ được ghi trong đó… đứng trước căn biệt thự rộng lớn ngập ánh sáng điện cô tự hỏi *Mình có tìm lộn địa chỉ không?* chính là căn biệt thự rộng lớn trước đây cô từng đến nhưng lần đó đến không phải để tìm người mà vì… trộm mận (tên trộm bất đắc dĩ).

Nhìn căn biệt thự thật kĩ, đắn đo do dự một hồi…

 “Kính koong…” _ cô quyết định bấm chuông cửa.

-   Cho hỏi cô kiếm ai ạ? _ qua một màn hình nhỏ dưới chiếc chuông có giọng nói cùng một khuôn mặt cô chưa từng gặp.

-   Dạ… chào chị! Chị làm ơn cho tôi hỏi… đây có phải nhà của Hoàng Gia Bảo không ạ?

-   Cô có quen với cậu chủ ạ?

-   Cậu chủ? _ cô tròn mắt.

-   Vậy cô có hẹn trước không ạ?

-   Dạ… không ạ.

-   Cô thứ lỗi! Nếu muốn gặp cậu chủ phải có hẹn từ trước ạ, chào cô! _ vừa dứt câu nói màn hình nhỏ cũng tắt.

-   Khoan đã! _ cô gọi với theo nhưng không kịp.



Bỗng từ xa có một chiếc xe hơi tiến lại gần cô, đèn pha của đèn xe làm cô chói mắt khiến cô phải lùi lại vài bước, đưa tay lên che thứ ánh sáng chói lóa đó và đứng vào một góc để tránh đường cho chiếc xe đó đi tới.

Cổng tự động mở để chiếc xe đi vào trong.

Nhìn theo chiếc xe cho tới khi nó dừng hẳn… một cô gái xinh xắn bước xuống từ chiếc xe… cô khẳng định ngay đó chính là cô gái lạ mặt với bí danh “X” cô đặt.

-   Là cô ấy, sao cô ta lại ở đây?… Đây là nhà Gia Bảo… _ cô nhíu mày suy nghĩ để mọi việc logic lại…



*Ai đứng ngoài cổng vậy ta? Có khi nào mấy nhỏ…* _ Yuu để ý tới người đứng ngoài cổng…

-   Chào chị! _ cô định ra về thì có tiếng chào từ sau lưng mình.

Là Yuu-cô gái cô thắc mắc đã lên tiếng chào cô.

-   Chị tìm ai?

-   Tôi…

-   … _ Yuu vẫn đợi câu trả lời của cô.

-   Tôi đến tìm Gia Bảo.

-   Chị có quan hệ gì với anh ấy? _ Yuu khoanh tay trước ngực.

*Anh? Mà tôi với cậu ta có gì thì liên can gì đến cô chứ*

-   Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô?

-   Chị cũng gan nhỉ? Tối thế này còn đến tìm trai, mà không biết tìm trai hay tìm thứ gì nữa.

-   … Ực… _ cô nén dòng máu đang trào lên trong cổ mình xuống. – Tìm trai? Hơ… vậy đây là nhà cô sao? _ cô hỏi.

-   Không.

-   Thế chả phải cô cũng đến tìm trai sao? Thất lễ, tôi về trước.

-   Khoan đã! _ Yuu gọi lại.

-   … _ cô đứng lại nhưng không quay lại nhìn Yuu.

-   Nhưng chị nhớ giùm cho, hai người ở hai thế giới khác nhau thì không thể nào bon chen được đâu. Chúng tôi là những người thuộc giới thượng lưu còn chị, chị nên biết mình đang ở giới nào. Chị nghĩ mình giống nàng Lọ Lem đang kiếm tìm một bạch mã hoàng tử sao? Chỉ có trong cổ tích mà thôi.

-   … _ đắng chát trong câu nói của Yuu nhưng cô biết làm gì đây. – Tôi biết, tôi biết mình đang đứng ở đâu. Có điều… giới thượng lưu không có nghĩa có quyền bon chen vào chuyện người khác, nàng Lọ Lem ư? Cũng được đấy chứ. _ cô nhún vai nói xong rồi bỏ đi.

*Sao anh Bảo lại quen chị ta nhỉ?*



-   Còn nữa… _ Yuu đang vào trong thì cô gọi lại.

-  

-   Làm ơn đưa những thứ này đến tay Gia Bảo. _ cô nói rồi đưa chiếc cặp và điện thoại của cậu cho Yuu và dắt xe về.

-   … _ Nhìn theo bóng cô, Yuu nhíu mày hơi suy nghĩ về hành động của cô. – Sao chị ta lại giữ đồ của anh Gia Bảo?

…=…

Trong biệt thự…

-   Lúc nãy tôi nghe có tiếng chuông cửa mà. _ cậu hỏi người giúp việc đó.

-   Dạ thưa cậu có một cô gái đến tìm cậu nhưng không có hẹn trước nên tôi đã từ chối rồi ạ.

*Cô gái?… mình có quen sao?* _ nói đến con gái cậu chỉ nhớ mỗi mình cô.

Cậu đút tay vào túi tìm điện thoại để gọi cho cô nhưng sờ hết túi áo đến túi quần mà không thấy.

-   Phải rồi… _ giờ cậu mới nhớ vẫn để cặp sách ở trường, có lẽ cô đã cầm về giúp cậu.

Nghĩ vậy nên cậu xuống gara để lấy xe.



-   Ơ tối rồi anh còn đi đâu vậy? _ vừa bước chân ra cửa cậu đã đụng Yuu.

-   Anh đi có việc tí, nội với anh hai đang trên đó lên đi.

-   Khoan!

-   Có gì lát về nói sau, anh đang bận.

-   Có cô nào gửi cho anh nè. _ Yuu đưa chiếc cặp và điện thoại cô đưa cho cậu.

-   … Sao em có nó? _ cậu nhìn đồ rồi hỏi Yuu.

-   Có chị lúc nãy ngoài cổng đưa em.

-   Vậy giờ cô ấy đâu? _ cậu bóp chặt vai Yuu.

-   Á đau em.

-   Nói!

-   Đi rồi.

-   Lâu chưa?

-   Mới.

Nghe Yuu trả lời xong cậu vội chạy đi… nhưng được vài mét thì vội quay lại giật chiếc điện thoại trên tay Yuu.

Không vào gara lấy xe nữa mà cậu chạy thẳng ra cổng tìm cô, liệu rằng… cậu có thể đuổi kịp cô không? Tình yêu của hai người rồi sẽ ra sao???…

chishikarin_360

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 37

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2

Bạn đang xem

Truyện Hay Nhất Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36.2

Bạn có thể ấn Thích hoặc Chia Sẻ Bài Viết này lên FaceBook để bạn bè của bạn có thể xem và cùng bình luận.
Truyện Hay Nhất Khác
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 1
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 2
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 3
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 4
Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 5
Xem thêm >>
Khi tải File bị lỗi hoặc báo Không Thể Lưu File Quá Dài thì hãy dùng Uc Browser Bản Mới Nhất đảm bảo sẽ tải về thành công
Liên kết: KPAH 150 | Avatar 241 | Mobi Army 230 | IWIN 290 | Ngọc Rồng Online | iOnline 300 | Bá Khí Giang Hồ | SkyGarden 140 | Đại Tướng | Tây Du Ký Online | Phong Vân Truyền Kỳ | Ngũ Long Tranh Bá | Ngũ Đế 150 | Avatar Siêu Câu Cá | Avatar Auto Anh Việt | Avatar Auto Farm
Chia sẻ:
Search google: